BÀN VỀ CHỮ “XẠO” TRONG THƠ
BÀN VỀ CHỮ “XẠO” TRONG THƠ Thi Sĩ Có Xạo Không? Trong một số bài luận bàn về thơ tôi thường viết: “Người đời, có cả thi sĩ, thường gian dối”. Vì thế trong thơ thường ẩn hiện – khi tỏ, khi mờ - một chữ Xạo. Có trường hợp thi sĩ xạo, biết là mình xạo và độc giả cũng nhận ra là Ngài xạo ( a ). Có trường hợp thi sĩ xạo, biết là mình xạo nhưng che giấu khéo léo nên độc giả không nhận ra là Ngài xạo ( b ). Và cũng có trường hợp thi sĩ xạo nhưng không biết là mình xạo, còn độc giả cũng không thấy bằng chứng nào để có thể cho rằng Ngài xạo ( c ) Vài Kiểu Xạo Điển Hình Trong Thơ 1/ Nổ : Xạo để có danh hão – “Ta là số 1”. “Nổ” khác “khoe”. “ Khoe ” là phô trương cái hay, cái đẹp mình có. “ Nổ ” là phịa ra hoặc “có ít xít ra nhiều”. 2/ Xạo để kiếm lợi . 3/ Xạo vì lập trường quan điểm , đứng ở một phía của một vấn đề hai mặt. “Ôi đẹp quá phe mình! Còn phe bên kia phải chọn góc nhìn để chỉ thấy toàn điều xấu.” (1) 4/ Xạo vì sợ, vì teo chim – sinh ra biến chứ