BƯỚC VÀO CUỘC YÊU NÊN CÓ "KHÚC NHẠC DẠO ĐẦU"
Phần 1
CHÚT NHẬN XÉT VỀ CA KHÚC “THUYỀN VÀ BIỂN” CỦA NHẠC
SĨ PHAN HUỲNH ĐIỂU PHỔ THƠ XUÂN QUỲNH
Lời Nói Đầu
Ca khúc Thuyền Và Biển phổ thơ Xuân Quỳnh của Phan Huỳnh Điểu nhận
được rất nhiều lời khen của những người yêu thơ, thích nhạc, trong đó có cả
một số khá đông những nhà phê bình văn học.
Sau đây là 2 lời khen đắt giá:
1/ “Nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu là người đã phổ nhiều bài thơ thành những ca
khúc hay, nhưng có lẽ Thuyền Và Biển là ca khúc phổ thơ hay nhất của ông.
Bởi ông không chỉ lồng vào thơ một giai điệu trữ tình, lãng mạn mà còn tạo
cho người nghe một cảm xúc dạt dào, mường tượng như mình đang ngồi
trước biển và nhìn thấy từng lớp sóng bạc đầu xô nhau…
Và việc ông chọn Thuyền Và Biển làm nhan đề một tập nhạc của mình, đã
được Nhà xuất bản Thanh Niên tái bản đến 3 lần, có lẽ cũng nói lên điều
này.” (Huy Miên)
https://www.sggp.org.vn/thuyen-va-bien-20171.html
2/ “… ca khúc Thuyền Và Biển, nhạc Phan Huỳnh Điểu, thơ Xuân Quỳnh ra
đời năm 1981 và trở nên nổi tiếng khắp cả nước. Xuân Quỳnh viết bài thơ
này - theo nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn, bạn của Xuân Quỳnh kể lại - vào
những năm 1960 khi đang yêu đắm đuối và đau khổ trong cuộc tình tuyệt
vọng.
Sau gần hai thập niên, bài thơ tình tuyệt vời của chị được chắp cánh bay cao,
bay xa qua bút pháp âm nhạc tài hoa của nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu. (Trương
Quang Lục, Nhạc Sĩ Phan Huỳnh Điểu
Và Cuộc ‘Hôn Phối’ Thơ - Nhạc)”
https://www.sggp.org.vn/nhac-si-phan-huynh-dieu-va-cuoc-hon-phoi-tho-nhac-11309.html
Tôi đã từng viết lời bình cho bài thơ, nghe ca khúc (nhiều lần) qua giọng hát
của nhiều ca sĩ khác nhau, nhưng về phương diện ca từ, lại có cái nhìn hơi
khác. Xin được chia sẻ với bạn
đọc.
Lược Giải Tứ Thơ Của Thuyền Và Biển
(Có lập lại vài đoạn trong bài bình thơ)
Trong Thuyền Và Biển tác giả sử dụng phép ẩn dụ toàn bài.
Tứ: Câu chuyện thuyền và biển.
Ý: Chuyện tình của chính tác giả - tác giả là biển, người yêu của chị là
thuyền, yêu nhau tha thiết.
Ngoài 2 câu mào đầu giới thiệu:
Em sẽ kể anh nghe
Chuyện con thuyền và biển
bài thơ có thể chia làm 4 phần:
1/ Tình Yêu Mới Chớm
Từ ngày nào chẳng biết
Thuyền nghe lời biển khơi
Cánh hải âu, sóng biếc
Đưa thuyền đi muôn nơi
Lòng thuyền nhiều khát vọng
Và tình biển bao la
Thuyền đi hoài không mỏi
Biển vẫn xa... còn xa
Hai đoạn đầu của bài thơ kể lại lúc tình yêu mới chớm. Chàng để ý đến nàng,
cố công theo đuổi; còn nàng trong lòng không biết thế nào chứ ngoài mặt thì
cứ “tảng lờ như không”.
Ở đoạn thứ hai khi biết
chàng trai đã có ý chinh phục trái tim mình:
“Lòng thuyền nhiều khát vọng”
thì tình cảm của tác giả
Thuyền Và Biển đã được kín đáo bày tỏ:
“Và tình biển bao la”
nhưng vì là phụ nữ nên
nàng vẫn “ý tứ” giữ một khoảng cách:
“Thuyền đi hoài không mỏi
Biển vẫn xa... còn xa”
Ẩn dụ thật tuyệt vời.
2/ Khi Chúng Mình Yêu Nhau
Đến đoạn 3 thì tình yêu đã bến rễ, nàng đã “mở cửa trái tim” chấp nhận tình
yêu của chàng và đã biểu lộ bằng
hành động cụ thể:
Những đêm trăng hiền từ
Biển như cô gái nhỏ
Thầm thì gửi tâm tư
Quanh mạn thuyền sóng vỗ
Cũng có khi vô cớ
Biển ào ạt xô thuyền
(Vì tình yêu muôn thuở
Có bao giờ đứng yên?)
Và cứ thế hai người yêu
nhau tha thiết, tháng ngày quấn quýt chẳng rời xa.
3/ Tình Sâu Nghĩa Nặng
Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
Qua một thời gian yêu nhau, sống gần gũi quấn quýt bên nhau như đã bày tỏ
trong 4 đoạn đầu nàng đã nhờ trải nghiệm nhận ra rằng hai người là cặp vợ
chồng dành trọn tâm hồn và thể xác cho nhau, rất tâm đầu ý hợp, đã trở thành
đôi bạn đời tri kỷ.
Thân thể em, với anh, như tấm bản đồ mở rộng, anh đã rành rẽ đường đi nước
bước; tâm hồn em, những nghĩ suy toan tính đời thường, cả những ước mơ
sâu kín, em cũng chia sẻ với anh. Còn lộ trình của anh trong đời: điểm dừng,
điểm đến, khi đi, lúc về anh cũng ghi hết
cho em.
Đây chính là đỉnh điểm của tứ thơ – tình yêu của 2 người đã sâu đậm đến mức
không thể sâu đậm hơn được nữa.
Với một tình yêu như thế thì quay quắt nhớ thương khi xa vắng là chuyện
đương nhiên.
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau - rạn vỡ
Những ngày vắng anh em nhớ thương quay quắt; những ngày không gặp mặt
nhau anh như phát ốm, phát đau. Ý chỉ bình thường như thế nhưng không
biết tác giả chọn được điểm đứng đặc biệt như thế nào để khi nhìn sóng biển
trắng xóa lại có thể tưởng tượng là “Biển bạc đầu thương nhớ” và nhìn con
thuyền tạm giã từ biển “lên ụ” để sửa chữa mà có thể nghĩ là “Lòng thuyền
đau rạn vỡ” thì quả là thật tài tình.
4/ Nếu Cuộc Tình Chia Xa
Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió”
Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố
Khi tình đã sâu, nghĩa đã nặng mà vì lý do này, lý do khác phải chia xa thì cả
2 bên đều đau khổ. Nhưng theo Xuân Quỳnh thì bên phía phụ nữ nỗi khổ đau
sâu hơn, lớn hơn gấp bội. Hai
câu kết:
Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố
chính là nỗi đớn đau – dù chỉ là “nếu”, chưa thực sự xảy ra - đã lên đến tột độ,
biểu lộ một tình yêu nồng thắm, mãnh liệt. Tác giả đã bước ra khỏi phép ẩn
dụ, bôi hết son phấn trên mặt, cởi bỏ hết lớp vỏ hóa trang, không còn Biển
Thuyền bóng gió và đã hét thật to, xưng gọi đúng tên hai kẻ yêu nhau say
đắm. Bài thơ kết thúc ở cao trào.
Ba Đoạn Thơ Được Nhạc Sĩ Phan Huỳnh Điểu Chọn Phổ Nhạc.
Nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu khi phổ nhạc bài thơ Thuyền Và Biển đã chọn 12
câu của 3 đoạn cuối (các đoạn 5, 6, 7).
Ông cho rằng:
“Đó là đỉnh điểm cao trào của bài thơ. Hơn nữa, như thế vừa gọn, vừa nói lên
được đầy đủ ý nghĩa chính của tác giả, và cũng vừa đủ cho một ca khúc trữ
tình”. (Hà Thu)
https://vnexpress.net/thuyen-va-bien-khuc-tinh-ca-bat-hu-3240925.html
Tôi không nghĩ như vậy.
Trước hết, xin mời độc giả
cùng tôi nghe kỹ đoạn đầu của ca khúc:
Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
Tôi nhớ đến một đoạn thơ của
người bạn cũng có ý tương tự:
Nàng với tôi là tri kỷ
chưa cần nói ra lời mà từ trong ý nghĩ
chúng tôi đã hiểu nhau
khi trái tim tôi dâng sóng dạt dào
muốn dang tay ôm hết muôn triệu người đau khổ
đôi mắt nàng như thì thầm to nhỏ
ngàn vạn tiếng yêu thương.
(Mối Tình Không Thể Nào Quên, Lê Hồng Danh)
Đoạn thơ của Lê Hồng Danh không sâu sắc bằng đoạn đầu trong ca khúc
nhưng cái tôi riêng tư và cảm xúc của
tác giả rất rõ nét.
Lý do:
Khi nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu tách rời 3 đoạn cuối ra khỏi bài thơ (để phổ
nhạc) thì đoạn ca từ này, vì không thể tiếp tục cùng trôi trên dòng cảm xúc
với 4 đoạn thơ trước nên tuy ý tứ sâu sắc, ẩn dụ kín kẽ đến mức tuyệt vời,
nhưng - trong ngữ cảnh của ca khúc - nặng chất lý trí, chỉ có giá trị như một
phát biểu chung chung về thuyền và biển chứ không chở nặng một khối tình
riêng tư thấm đẫm cảm xúc của tác giả như khi còn
nằm trong bài thơ.
Còn 2 đoạn cuối:
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau - rạn vỡ
Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió”
Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố
chỉ là hệ quả tất yếu của đoạn trên. Yêu nhau sâu đậm như thế thì “Những
ngày không gặp nhau” nhớ thương quay quắt là lẽ đương nhiên. Khi phải mãi
mãi cách xa nhau thì người phụ nữ khổ đau như phải trân mình chịu đựng
giữa cuồng phong bão tố là điều dễ hiểu.
Cao Trào Là Gì?
Một vài thuật ngữ liên quan đến cao trào:
1/ Đỉnh điểm tứ thơ: Chỗ tứ thơ (ý chính của tác giả) đã được bộc lộ đầy đủ,
trọn vẹn. Còn được gọi là điểm
đến của tứ thơ.
2/ “Vùng đỉnh điểm tứ thơ”: Nếu bài thơ có nhiều đoạn cùng mang ý nghĩa là
đỉnh điểm tứ thơ (như 3 đoạn cuối của Thuyền Và Biển của Xuân Quỳnh) tôi
gọi là “vùng đỉnh điểm tứ thơ”.
Bởi tuy ba mà một - cả 3
đoạn, về ý nghĩa, đều quy về tình yêu sâu đậm.
Đoạn 5: Tình yêu sâu đậm nên hai người tâm đầu ý hợp đến mức trở thành tri
kỷ.
Đoạn 6: Tình yêu sâu đậm
nên vắng nhau là quay quắt nhớ thương.
Đoạn 7: Tình yêu sâu đậm
nên nếu phải chia tay thì vô cùng đau khổ.
3/ Đỉnh điểm cảm xúc: Chỗ
cảm xúc dâng cao nhất, mạnh nhất.
4/ Cao trào: Chỗ gặp nhau
của đỉnh điểm tứ thơ và đỉnh điểm cảm xúc.
5/ Kết thúc ở cao trào: Nếu cao trào nằm ở cuối bài thơ. Đối với những người
bình thơ, đây là lời khen đắt
giá.
Ca Khúc “Thuyền Và Biển” Có Cao Trào Không?
Trong ca khúc Thuyền Và Biển, nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu đi tắt ở phần ca từ
(bỏ cả 18 câu đầu của bài thơ) nên chỉ bằng một đoạn 4 câu, 20 chữ (“Chỉ có
thuyền mới hiểu … Thuyền đi đâu về đâu”) đã đưa người nghe nhạc tới đỉnh
điểm của tứ thơ.
Những người đã thân quen với bài thơ, lúc ấy, nhờ ký ức của những hình ảnh
yêu thương nồng thắm từ 18 câu đầu của bài thơ, có thể hiểu và cảm đoạn
này của ca khúc không khó khăn lắm. Nhưng những người còn xa lạ với bài
thơ sẽ phải khựng lại một lúc để suy nghĩ. Sau đó có thể cũng sẽ hiểu nhưng
là cái hiểu nặng tính lý trí, thiếu vắng chữ tình.
Vì cảm xúc thì rất khác. Không thể một bước là đã ngự ở trên Đỉnh Vu Sơn.
Phải có thời gian. Phải trèo từ từ. Nếu tứ thơ thông thoáng, dòng chảy mạnh,
cảm xúc có thể trèo nhanh một chút. Nếu dòng chảy của tứ thơ lững lờ, cảm
xúc sẽ phải trèo chậm hơn.
Còn nếu bài thơ ngắn - hoặc bằng cách nào đó (đi tắt như nhạc sĩ Phan Huỳnh
Điểu chẳng hạn) - tứ thơ đi lên đỉnh điểm quá nhanh, cảm xúc không theo
kịp, bài thơ sẽ được xếp vào loại “chưa
đi đến chợ đã hết tiền”.
Như vậy, đỉnh điểm tứ thơ và đỉnh điểm cảm xúc không gặp nhau, nên có thể
nói, ca từ của ca khúc Thuyền
Và Biển không có cao trào.
Một Chút Ví Von
Thuyền Và Biển của nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu phổ thơ Xuân Quỳnh giống
như một cuộc ái ân không có “khúc nhạc dạo đầu”. Không có những vòng
tay ôm ấp yêu thương, những mơn trớn vuốt ve, những nụ hôn nồng cháy.
Chàng chỉ vội vã tìm đến chỗ nhạy cảm nhất của nàng để giải tỏa cơn động
cỡn của mình. Tệ hơn nữa, anh ta còn chẳng thèm để ý đến khuôn mặt và
những bộ phận khác trên cơ thể của người
phụ nữ đang “ân ái” với mình.
Cái tôi riêng tư đầy cá tính của tác giả bài thơ được phổ nhạc trở nên vô cùng
mờ nhạt. Ngay cả chữ
“Em” trong câu:
“Em chỉ còn bão tố”
nghe cũng xa lạ - hình như là của ai đó chứ không phải của người đã moi tim
óc viết nên bài thơ.
Kết quả là chàng đã “hết tiền” mà nàng thì chỉ mới bước vài bước đầu tiên
trên đường đến chợ.
Kết Luận
Khi vua Sở sai quân lính đem một người nước Tề (“cho” phạm tội ăn trộm) ra
trước bàn tiệc để làm nhục nước Tề thì sứ giả Án Tử của nước Tề đã có một
phát biểu để đời:
Chúng tôi trộm nghe cây quất mọc ở đất Hoài Nam thì là quất ngọt, đem sang
trồng ở đất Hoài Bắc thì hóa quất chua. Cành, lá giống nhau mà quả chua,
ngọt khác nhau là tại làm sao? Tại thủy
thổ khác nhau vậy.
Nay dân sinh trưởng ở nước Tề thì không ăn trộm, sang ở nước Sở thì sinh ra
trộm cắp. Có nhẽ cũng tại vì cái thuỷ thổ khác nhau nó xui khiến ra như thế
chăng! (Ứng Đối Giỏi, Cổ Học Tinh
Hoa)
https://bachngocsach.com/reader/co-hoc-tinh-hoa/kwof
Nay 3 đoạn thơ của Thuyền Và Biển để ở bài thơ thì tuyệt vời, thấm đẫm chất
tình, nhưng tách riêng đem đi phổ nhạc như nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu thì lại
khô khan không cảm xúc là tại làm sao? Tại bị bứng ra khỏi khu đất “đắc
địa” mà Xuân Quỳnh đã chọn để ươm trồng
chúng.
Xin đón nhận tất cả những
ý kiến, phê bình của độc giả.
PHẠM ĐỨC NHÌ
nhidpham@gmail.com
Bình luân của Vân Anh:
Kính anh Nhi Pham,
Tất cả mọi bài bình luận về thơ ca của anh, với em đều vượt ngưỡng. Bài nào
cũng đủ CHẤT và LƯỢNG.
Trong bài này, anh so sánh đoạn vào đầu bài hát của cố NS Phan Huỳnh Điểu
với một khổ thơ (của người bạn), em thấy hơi thiên vị. Một bên là hàm ngôn,
bên kia là hiển ngôn. Anh có ý nghiêng về phía khổ thơ kia, nên chỗ này em
chưa đồng cảm được.
Em nghĩ:
- Xuân Quỳnh đang đứng ở đầu cuộc tình để nói tiếng lòng.
- Phan Huỳnh Điểu đứng ở giai đoạn tình yêu đã khăng khít.
P/S: Với bài bình rất tuyệt này của anh, em còn vài điều cần thọ giáo. Hẹn anh ngày mai...
Nhi Pham trả lời bình luận cuả Vân Anh:
Trước hết, đoạn thơ (của người bạn, anh lấy làm thí dụ) nói thẳng điều muốn
nói, còn đoạn thơ của Xuân Quỳnh - đã chuyển hóa thành ca từ của nhạc sĩ
Phan Huỳnh Điểu - sử dụng phép ẩn dụ.
Điều khác biệt anh muốn đề cập đến là “cái tôi riêng tư” – có xuất hiện trong
đoạn thơ của người bạn nhưng trong đoạn ca từ của NS Phan Huỳnh Điểu lại
vắng bóng.
Lý do: Khi còn là đoạn thơ của Xuân Quỳnh thì, NHỜ NỐI KẾT VỚI
NHỮNG ĐOẠN TRƯỚC, “cái tôi riêng tư” ấy vẫn hiện diện. Nói rõ hơn, đó
là kết quả của những trải nghiệm của Xuân Quỳnh từ những đoạn trước của
bài thơ.
Nhưng khi NS Phan Huỳnh Điểu tách đoạn thơ ấy ra khỏi bài thơ để làm ca từ
cho ca khúc của mình thì sự nối kết ấy không còn nữa. Đoạn ca từ lúc ấy
không còn là TRẢI NGHIỆM của Xuân Quỳnh mà chỉ là một phát biểu
chung chung về Thuyền Và Biển.
NS Phan Huỳnh Điểu đã vô tình giết chết “cái tôi riêng tư”, “đuổi cổ” Xuân
Quỳnh ra khỏi đoạn thơ của mình. Hai đoạn cuối chỉ là hệ quả tất yếu của
đoạn thơ này nên cũng cùng chung
số phận.
Vì thế, bên tách trà ly rượu, anh và đám bạn thường nói đùa “Khi phổ nhạc
bài thơ Thuyền Và Biển của Xuân Quỳnh NS Phan Huỳnh Điểu đã phạm tội
Ngộ sát
Phần 2
BÀI THƠ MINH HỌA
NẤU CƠM, LÀM TÌNH, LÀM THƠ
Nấu cơm
vợ tôi chờ nước thật sôi
mới đổ gạo vào nồi
rồi Nàng khơi lò, trở củi
để lửa cháy đều, cháy mạnh
cho đến lúc nồi cơm cạn nước
"cơm sôi cả lửa thì ngon"
câu ca dao mẹ dạy Nàng vẫn còn ghi nhớ.
Qua chuyện ái ân chồng vợ
Nàng với tôi đã ăn ý rõ ràng
phải đâu đó sẵn sàng
mới cho chốt nhập cung
và rồi tấn công dồn dập tưng bừng
cho đến lúc gạo thành cơm thơm dẻo
Bài thơ tôi đang viết
Nàng nhắc tôi đoạn kết
hãy như nồi cơm dẻo thơm ngon.
Comments
Post a Comment